-
Bóp trên, bóp dưới…
(cấm nghĩ bậy ^^) Vợ: Bực cả mình, ngày nào Anh cũng chỉ bóp ở trên ah. Chồng: Em nhìn lại đi, tối hôm qua Anh chẳng bóp từ dưới bóp lên ...
-
Người đàn ông nhất hành tinh
Trang đọc truyện cười hay và mới nhất cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau trên mạng.Đặc biệt có phiên bản truyện cười tiếu lâm . M...
-
Phải lấy người như anh - chương 5
Phải lấy người như anh - chương 5 Đọc truyện vui Tháng mười chưa cười đã tối. Mới năm rưỡi chiều mà những cửa hàng trên phố Hàng Gai đ...
-
Vận tốc và thời gian
- MR1: Một người đi xe máy lúc 7 giờ, từ A đến B với vận tốc 129km. Hỏi anh ta đến B lúc mấy giờ? - MR2: Anh ta đến B ít nhất 1 tuần sau. - ...
-
Cây nhà lá vườn…
Quỳnh nhiều lần dùng trí thông minh, tài đối đáp để trêu chọc chúa Trịnh, nên trước chúa quý trọng bao nhiêu thì sau lại ghét bấy nhiêu...
-
Đế vương họa Mi - phần 1
Tiểu thuyết trung quốc: Đế vương họa Mi >>> Truyện online hay Công nguyên năm 2035 là một năm rất không bình thường. Bước và...
-
Bông hồng cho tình đầu - chương 2
Truyện tình cảm: Bông hồng cho tình đầu - chương 2 Cao Nguyên Ơi ! >> Truyện online hay Cao nguyên ơi! Chiều nay đàn...
-
Tiểu thuyết: Thương Ly - Tuyết Linh Chi - chương 1
Tiểu thuyết: Thương Ly - Tuyết Linh Chi - chương 1 >> Truyện online hay nhất Giới Thiệu Nàng xuất thân từ một gia đình quý tộc s...
-
Truyện cười: Đằng nào cũng thế
Các Bạn đang đọc truyện online Tại Chuyên Mục: truyen cuoi hay nhat viet nam Một cô gái hỏi người yêu: - Nếu được chọn 1 triệu USD ho...
-
Những câu chuyện tán gái hay - tập 11
Truyện tình cảm : Những câu chuyện tán gái hay - tập 11 Đọc truyện ngày...tháng...năm... chinh ô peo , chinh ố pèo ô peo noel đến rồ...
Đăng lúc 20:53 bởi Unknown
Truyện tình cảm Mĩ nữ dã thú - p9
>>Truyen online hay<<
"Cái gì mà 'làm sao vậy', cha hỏi con vì sao không đi đến chỗ hẹn?"
"Cái kia...... Con......" Cô thật sự không biết nên giải thích nguyên nhân thất hẹn như thế nào với cha, "Con lái xe được một lúc, đột nhiên rất muốn đi toilet, cho nên liền lái xe tới công ty bách hóa để đi, sau đó công ty bách hóa rất là đông người, chờ thật lâu, sau lại lái xe, rồi bị tắc đường......" Lý do này, chỉ sợ ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không thèm tin.
"Thi Mạn, cha muốn biết nguyên nhân thật sự."
Thật sự là không thể nói được mà. "Cha, cha đừng hỏi nữa, tóm lại, chuyện tối hôm nay đều là lỗi của con, lần khác con nhất định sẽ giải thích rõ với đối phương...... A!"
"Thi Mạn, làm sao vậy?"
"Con, con không sao." Cái kẻ ngồi ở bên giường không biết từ khi nào thò tay vào trong chăn, lại còn sờ loạn khắp nơi. Lí Thi Mạn qua tấm chăn, nhéo vào cái bàn tay xằng bậy kia, không cho nó tiếp tục trò đùa dai. Cô chu miệng lên, ý nũng nịu mà trừng mắt với Hạ Nhĩ Bình.
"Không có chuyện gì sao lại kêu to?"
"Con chỉ la hoảng thôi mà."
"Thật là, con hiện tại ở nơi nào? Mau về nhà."
"Cha, con hôm nay có lẽ sẽ về nhà trễ một chút, cha ngủ trước đi, không cần chờ con." Lúc này Hạ Nhĩ Bình tới gần, ghé vào tai nói nhỏ rằng muốn cô hôm nay ngủ lại đây, rồi cắn cắn vành tai cô, làm cho Lí Thi Mạn phải sợ run lên.
Nhưng cô lại lắc đầu, bởi vì đêm nay đã chọc cha giận lắm rồi, nếu còn nói muốn ở bên ngoài qua đêm, ngày mai mới về nhà, thì nhất định sẽ bị mắng đến rát cả tai.
Còn nữa, nghĩ đến việc cùng anh qua đêm với nhau, Lí Thi Mạn hai má từng trận nóng rực lên.
Chợt thấy cái tên kia lộ ra vẻ mặt cười cười xấu ca, đúng là điệu cười tuấn mị đen tối, làm cho cô không hiểu sao lại căng thẳng cứng cả người. Anh ta liền nhấc luôn cái chăn mỏng trên người cô lên, rồi cả người đều chui vào trong.
Sợ mình như thế này sẽ la bậy, làm cho cha nghi ngờ, bởi vậy Lí Thi Mạn vội vã nói: "Cha, con hiện tại không nói chuyện được, có, có tên nhóc ương ngạnh đang lại gần con, nói chung là, tối nay con ở lại nhà bạn, sáng ngày mai sẽ trở về nhận tội, cứ như vậy nha, bye bye."
Đóng lại di động, cô cảm thấy ngực bị liếm mút, ngay sau đó Hạ Nhĩ Bình từ trong chăn chui ra, dáng vẻ bá đạo ngông cuồng, làm cho cô tim đập như muốn rơi ra ngoài.
"Em nói tên nhóc ương ngạnh, là chỉ anh sao?"
"Ai bảo anh đáng ghét, tại sao không cho em nói chuyện v ới cha?" Vừa rồi thật là mất mặt quá.
Anh không nói gì, chỉ ngẩng mặt lên cho cô một cái hôn nồng nhiệt, rồi bất ngờ vừa hôn vừa đưa cô nằm lại trên giường. "Em lại đi xem mắt? Vì sao?"
"Cha em sắp xếp, em còn biết làm gì." Cô cũng thật bất đắc dĩ mới phải như vậy.
Phát hiện thân thể trần trụi của Hạ Nhĩ Bình đang ép sát, cô còn đang mải nghĩ anh vừa rồi không phải là có khăn tắm dắt quanh hông sao, thì anh đã chầm chậm cọ xát, đem cái chỗ cứng rắn cố ý đụng vào nơi mềm mại giữa hại chân cô, rồi đột nhiên mạnh bạo lặp đi lặp lại, khiến cho thân thể vừa mới nếm mùi vị tình dục của cô khẽ run lên, cái miệng bật ra tiếng rên khe khẽ.
"Nhĩ Bình......" Nơi riêng tư của cả hai không ngừng ma sát, nhiệt độ không ngừng tăng lên, làm cho Lí Thi Mạn cảm thấy bản thân như bị thiêu đốt, giống như vừa rồi lúc lên đến cao trào cô đã kêu tên anh, giờ phút này lại khẽ gọi, khát khao ham muốn.
"Làm người yêu của anh nhé."
"Cái gì?"
Lí Thi Mạn còn chưa kịp xác nhận xem vừa rồi có phải là anh nói muốn xác lập quan hệ yêu đương với mình, thì anh bất ngờ tiến vào trong cơ thể cô, khiến cho cô không khỏi phải kêu lên.
Hạ Nhĩ Bình vứt chiếc chăn vướng víu ra, bàn tay to nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, chậm rãi rút ra đứng lên, nhìn khuôn mặt kiềm diễm xinh đẹp kia, anh lại không nhịn được mà cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.
"Chúng mình yêu nhau, về sau không cho phép em được đi xem mắt nữa."
Lí Thi Mạn đã nghe rõ, trong lòng rất sung sướng, trái tim đập loạn liên hồi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói, "Em còn phải suy nghĩ đã."
"Thật không?" Bên môi anh nhếch lên nụ cười khẽ tự tin đến mê người, "Xem ra anh phải càng ra sức một chút, làm cho em vừa lòng gật đầu mới thôi."
"Vậy anh phải thể lực thật tốt mới được." Cô tiếp tục khiêu khích.
"Được lắm, giữa chừng sẽ không cho phép em kêu ngừng!"
Trên giường, hai người quấn quýt, giống như là hai dã thú đối đầu đòi phân cao thấp, ai cũng không nhường ai, nào cắn nào đâm nào liếm, cả một đêm, trong phòng, nam nhân thì hổn hển thở dốc cùng nữ nhân kiều mỵ rên rỉ không dứt bên tai......
Hạ Nhĩ Bình và Lí Thi Mạn yêu nhau, bởi vì hai người không có ý muốn giấu diếm, hơn nữa tình yêu cuồng nhiệt thì giấu sao được lửa tình, nên chuyện này rất nhanh được truyền rộng ra. Sau khi cha mẹ hai bên đã biết thì hai người cũng bắt đầu tự do qua lại.
"Vâng, em biết rồi, tối nay gặp nhé."
Lí Thi Mạn ngọt ngào cất máy điện thoại, nhìn cô bạn tốt đang hoang mang.
"Sao vậy, có vấn đề muốn hỏi tớ sao?" Hôm nay là thứ Ba, cô đến cô nhi viện dạy tiếng anh, vừa mới tan lớp, đang định về thì Hạ Nhĩ Bình gọi điện nói muốn cô hôm nay sang chỗ anh.
"Thi Mạn, cậu không là đã sống chung với Hạ Nhĩ Bình rồi đấy chứ?" Kể từ lúc cô ý công bố chuyện tình cảm, đến nay còn chưa được một tháng nha.
Cô cười cười, nụ cười ngọt ngào kèm theo một chút ngượng ngùng. "Không tính là ở chung, nhưng tớ sẽ sang chỗ anh ấy qua đêm." Anh ấy sống một mình ở nhà trọ, bởi bọn họ muốn có chỗ tiện qua lại.
"Hai người bọn cậu có phải là tiến triển qua nhanh rồi không?"
"Quá nhanh sao?" Lí Thi Mạn cũng biết rõ hai người phải yêu nhau bao lâu thì mới có thể sống chung được. "Cậu biết không? Cha tớ hôm qua đề nghị tổ chức đính hôn cho tớ và Nhĩ Bình đấy."
Cô còn nhớ rõ lúc thông báo việc mình và Nhĩ Bình yêu nhau cho cha biết, ông bị doạ cho nhảy dựng cả lên, vẫn còn hỏi lại là thật sao? Kết quả ngày hôm qua ông lại nói với cô, nếu cô và Nhĩ Bình là thật sự yêu nhau, thì có muốn đính hôn luôn không? Ông còn nói rằng đã cùng bác Hạ bàn bạc cả rồi.
"Đính hôn?" Phương Dung Chân quả thực không thể tưởng tượng được.
"Kỳ thật tớ cũng hiểu được là mọi việc diễn ra quá nhanh, cho nên tớ vẫn chưa trả lời cha." Đương nhiên là cô muốn bàn trước với Nhĩ Bình rồi mới có thể trả lời cha.
Cô không biết được liệu chuyện của mình và Nhĩ Bình như thế có phải là tiến triển quá nhanh không, nhưng mà, không biết tại sao, mỗi ngày cô đều rất muốn được nhìn thấy anh, một ngày không gặp thì sẽ cảm thấy rất muốn anh. Cô biết thực ra bản thân mình như vậy có nghĩa là đã thích anh ấy, chỉ muốn ngày ngày được ở bên anh.
Sau khi yêu anh, cô mới biết được mình và Nhĩ Bình hoá ra có rất nhiều điểm chung, như thế có phải giống như mọi người vẫn thường gọi là ăn nhịp với nhau không nhỉ? Bọn họ quả thật rất hợp.
Tuy rằng cảm thấy việc hai người được ở cùng một chỗ rất là thích, nhưng gần đây có rất nhiều lời đồn đãi không tốt về anh được truyền ra, bà chị họ thân thiết của cô còn đặc biệt gọi điện hỏi cô xem có phải thật sự là đã cùng với Nhĩ Bình yêu nhau hay không.
Có người nói Hạ Tuấn Bình bị buộc phải rời khỏi Bảo Lai, là do người con của bà vợ lẽ - Hạ Nhĩ Bình bày mưu hãm hại, sau đó hắn lại còn theo đuổi đối tượng kết hôn ban đầu của Hạ Tuấn Bình - chính là cô, mục đích là muốn kế thừa tập đoàn Bảo Lai, thuận tiện cũng thâu tóm luôn tập đoàn thực phẩm Long Hoa, người con thứ này muốn ra tay rồi.
Đương nhiên, cô không hề để ý tới mấy lời đồn đại này. Dù sao Hạ Tuấn Bình bị đuổi ra khỏi nhà thật ra là do cô bày trò, mà cô cùng Nhĩ Bình yêu nhau là do tự nhiên mà đến, như là chuyện gì phải đến thì đến thời cơ nó sẽ đến thôi, anh cũng không có đặc biệt cố ý theo đuổi cô.
Cô cảm thấy những lời đồn đại này đều là giả. Cũng như trước khi quen Nhĩ Bình, cô cũng nghe không ít lời đồn về anh, rằng anh là kẻ cao ngạo càn rỡ, không coi ai ra gì. Cái này chính là cây to đón gió thôi, có lẽ là có kẻ nào đó đố kỵ vì anh quá ưu tú cho nên mới cố ý vu khống hãm hại.
Chỉ là những gì mà chị họ nói thực sự khiến cô để tâm.
Chị họ cô khẳng định rằng Nhĩ Bình tiếp cận cô là do có kế hoạch từ trước, chứ không phải thật lòng yêu. Cha anh vì chuyện Hạ Tuấn Bình quyết định kết hôn với bạn gái mà tức giận, nên bây giờ Hạ Nhĩ Bình qua lại với cô là muốn làm cha vui lòng, để ông tuyển anh làm người nối nghiệp. Chứ nếu không thì trước kia giữa cô và anh chả có gì đáng nói, sao giờ đột nhiên lại yêu nhau?
Không biết có phải do thời gian tìm hiểu nhau của cô và Nhĩ Bình ngắn quá hay không, mặc dù cô đã không thèm để ý đến những lời đồn đãi, nhưng dù ít dù nhiều vẫn cứ bị ảnh hưởng, đã không muốn bận tâm nhưng lại cứ miên man suy nghĩ. Hơn nữa anh dường như cũng chưa từng nói qua là thích cô.
Anh không thật sự yêu cô sao? Bằng không thì vì sao lại chẳng nói yêu cô? Cô không biết tại sao bản thân lại để ý cái chuyện này làm gì, lại ngượng ngùng không dám mở miệng hỏi, bởi vì cảm giác cứ như là mình đang ép buộc anh phải nói điều đó. Bọn họ sống chung hoàn toàn không do bị ràng buộc, nếu thật sự không thích nhau thì sẽ không ở cùng nhau.
Tóm lại, cô muốn cùng anh vĩnh viễn bên nhau.
Bà chị họ vẫn có ý nghi hoặc, hy vọng cô có thể dẫn anh cùng đi tham dự tiệc sinh nhật vào tháng sau, để thử thăm dò xem anh ta có thật sự yêu cô hay không. Nhưng cô không muốn làm như vậy, và cũng không muốn nghe thêm những lời đồn đại.
Nhìn cô bạn vừa rồi còn cười ngọt ngào, giờ lại hơi nhíu mi, khiến cho Phương Dung Chân cảm thấy buồn bực. "Thi Mạn, làm sao vậy, là vì tớ vừa mới nói hai cậu yêu nhau quá nhanh sao? Cậu đừng để ý, đó chỉ là phản ứng tự nhiên thôi mà."
Bất kể người nào khi mà nghe đến việc ai đó vừa yêu được một tháng đã sống chung hoặc là đính hôn, thì đương nhiên sẽ rất là kinh ngạc, đặc biệt là Thi Mạn trước kia còn la hét rằng mình không có bạn trai, mình không muốn lập gia đình.
"Không phải do những điều cậu vừa nói đâu, tớ chỉ là đang nghĩ đến chuyện khác thôi." Không cần lại suy nghĩ lung tung nữa.
"Thi Mạn, khi hai người yêu nhau, chỉ có cậu và Hạ Nhĩ Bình mới biết rõ được tình cảm của nhau. Nếu hai cậu đã sớm quyết định lựa chọn nhau rồi, thì thời gian yêu nhau ngắn dài ra sao cũng không phải là điều quan trọng nữa đâu."
"Quyết định lựa chọn?"
"Tớ chưa nói với cậu một chuyện, đó là thật ra một thời gian trước gia đình bạn trai tớ cũng đưa ra đề nghị muốn cho bọn tớ đính hôn trước."
Truyện tình cảm Mĩ nữ dã thú - p9
Chuyện này Dung Chân chưa từng nói cho bất cứ ai, kể cả với viện trưởng, người vẫn thân thiết với cô như mẹ ruột.
"Thật sao? Sao trước kia chưa từng nghe thấy cậu nói tới chuyện này?"
"Tớ chưa từng nói với cậu, là bởi vì bạn trai tớ đã từ chối đề nghị này. Anh ấy biết tớ hiện tại công việc bề bộn, không có thời gian bàn đến hôn sự." Được bạn trai săn sóc như vậy lại làm cho cô cảm thấy uất ức. "Anh ấy nói rằng, ngay từ lần đầu tiên nhìn vào mắt tớ, anh cũng đã quyết là sẽ chọn tớ." Đính hôn hoặc kết hôn chẳng qua chính là một hình thức mà hai người có thể được ở bên nhau mãi mãi.
Lí Thi Mạn không hiểu mấy những gì cô bạn tốt nói. Khi cha cô đưa ra ý kiến muốn hai người đính hôn, tuy rằng cô không trả lời ngay, nhưng kỳ thật là trong lòng đang vui sướng nhảy nhót, như vậy có được tính là quyết định lựa chọn rồi không? Cô thậm chí còn cảm thấy rằng nếu ai đó muốn ngày mai bọn họ phải kết hôn thì cô cũng sẽ gật đầu ngay.
Nhưng Nhĩ Bình thì sao? Anh có cùng ý nghĩ như vậy không?
Có lẽ là do quá để ý lời nói của người bạn tốt, lại cũng có thể do cô thật sự muốn biết liệu Hạ Nhĩ Bình có cùng ý nghĩ với mình hay không, cho nên lúc đến nhà trọ của anh, ngồi ăn mỳ anh nấu cho, cô cố ý nhắc tới chuyện đính hôn.
"Nhĩ Bình, anh có biết không, cha em hôm qua hỏi xem em có muốn đính hôn trước với anh hay không?"
Nguồn truyện hay: Doc truyen online
>>Truyen online hay<<
"Cái gì mà 'làm sao vậy', cha hỏi con vì sao không đi đến chỗ hẹn?"
"Cái kia...... Con......" Cô thật sự không biết nên giải thích nguyên nhân thất hẹn như thế nào với cha, "Con lái xe được một lúc, đột nhiên rất muốn đi toilet, cho nên liền lái xe tới công ty bách hóa để đi, sau đó công ty bách hóa rất là đông người, chờ thật lâu, sau lại lái xe, rồi bị tắc đường......" Lý do này, chỉ sợ ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không thèm tin.
"Thi Mạn, cha muốn biết nguyên nhân thật sự."
Thật sự là không thể nói được mà. "Cha, cha đừng hỏi nữa, tóm lại, chuyện tối hôm nay đều là lỗi của con, lần khác con nhất định sẽ giải thích rõ với đối phương...... A!"
"Thi Mạn, làm sao vậy?"
"Con, con không sao." Cái kẻ ngồi ở bên giường không biết từ khi nào thò tay vào trong chăn, lại còn sờ loạn khắp nơi. Lí Thi Mạn qua tấm chăn, nhéo vào cái bàn tay xằng bậy kia, không cho nó tiếp tục trò đùa dai. Cô chu miệng lên, ý nũng nịu mà trừng mắt với Hạ Nhĩ Bình.
"Không có chuyện gì sao lại kêu to?"
"Con chỉ la hoảng thôi mà."
"Thật là, con hiện tại ở nơi nào? Mau về nhà."
"Cha, con hôm nay có lẽ sẽ về nhà trễ một chút, cha ngủ trước đi, không cần chờ con." Lúc này Hạ Nhĩ Bình tới gần, ghé vào tai nói nhỏ rằng muốn cô hôm nay ngủ lại đây, rồi cắn cắn vành tai cô, làm cho Lí Thi Mạn phải sợ run lên.
Nhưng cô lại lắc đầu, bởi vì đêm nay đã chọc cha giận lắm rồi, nếu còn nói muốn ở bên ngoài qua đêm, ngày mai mới về nhà, thì nhất định sẽ bị mắng đến rát cả tai.
Còn nữa, nghĩ đến việc cùng anh qua đêm với nhau, Lí Thi Mạn hai má từng trận nóng rực lên.
Chợt thấy cái tên kia lộ ra vẻ mặt cười cười xấu ca, đúng là điệu cười tuấn mị đen tối, làm cho cô không hiểu sao lại căng thẳng cứng cả người. Anh ta liền nhấc luôn cái chăn mỏng trên người cô lên, rồi cả người đều chui vào trong.
Sợ mình như thế này sẽ la bậy, làm cho cha nghi ngờ, bởi vậy Lí Thi Mạn vội vã nói: "Cha, con hiện tại không nói chuyện được, có, có tên nhóc ương ngạnh đang lại gần con, nói chung là, tối nay con ở lại nhà bạn, sáng ngày mai sẽ trở về nhận tội, cứ như vậy nha, bye bye."
Đóng lại di động, cô cảm thấy ngực bị liếm mút, ngay sau đó Hạ Nhĩ Bình từ trong chăn chui ra, dáng vẻ bá đạo ngông cuồng, làm cho cô tim đập như muốn rơi ra ngoài.
"Em nói tên nhóc ương ngạnh, là chỉ anh sao?"
"Ai bảo anh đáng ghét, tại sao không cho em nói chuyện v ới cha?" Vừa rồi thật là mất mặt quá.
Anh không nói gì, chỉ ngẩng mặt lên cho cô một cái hôn nồng nhiệt, rồi bất ngờ vừa hôn vừa đưa cô nằm lại trên giường. "Em lại đi xem mắt? Vì sao?"
"Cha em sắp xếp, em còn biết làm gì." Cô cũng thật bất đắc dĩ mới phải như vậy.
Phát hiện thân thể trần trụi của Hạ Nhĩ Bình đang ép sát, cô còn đang mải nghĩ anh vừa rồi không phải là có khăn tắm dắt quanh hông sao, thì anh đã chầm chậm cọ xát, đem cái chỗ cứng rắn cố ý đụng vào nơi mềm mại giữa hại chân cô, rồi đột nhiên mạnh bạo lặp đi lặp lại, khiến cho thân thể vừa mới nếm mùi vị tình dục của cô khẽ run lên, cái miệng bật ra tiếng rên khe khẽ.
"Nhĩ Bình......" Nơi riêng tư của cả hai không ngừng ma sát, nhiệt độ không ngừng tăng lên, làm cho Lí Thi Mạn cảm thấy bản thân như bị thiêu đốt, giống như vừa rồi lúc lên đến cao trào cô đã kêu tên anh, giờ phút này lại khẽ gọi, khát khao ham muốn.
"Làm người yêu của anh nhé."
"Cái gì?"
Lí Thi Mạn còn chưa kịp xác nhận xem vừa rồi có phải là anh nói muốn xác lập quan hệ yêu đương với mình, thì anh bất ngờ tiến vào trong cơ thể cô, khiến cho cô không khỏi phải kêu lên.
Hạ Nhĩ Bình vứt chiếc chăn vướng víu ra, bàn tay to nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, chậm rãi rút ra đứng lên, nhìn khuôn mặt kiềm diễm xinh đẹp kia, anh lại không nhịn được mà cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.
"Chúng mình yêu nhau, về sau không cho phép em được đi xem mắt nữa."
Lí Thi Mạn đã nghe rõ, trong lòng rất sung sướng, trái tim đập loạn liên hồi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói, "Em còn phải suy nghĩ đã."
"Thật không?" Bên môi anh nhếch lên nụ cười khẽ tự tin đến mê người, "Xem ra anh phải càng ra sức một chút, làm cho em vừa lòng gật đầu mới thôi."
"Được lắm, giữa chừng sẽ không cho phép em kêu ngừng!"
Trên giường, hai người quấn quýt, giống như là hai dã thú đối đầu đòi phân cao thấp, ai cũng không nhường ai, nào cắn nào đâm nào liếm, cả một đêm, trong phòng, nam nhân thì hổn hển thở dốc cùng nữ nhân kiều mỵ rên rỉ không dứt bên tai......
Hạ Nhĩ Bình và Lí Thi Mạn yêu nhau, bởi vì hai người không có ý muốn giấu diếm, hơn nữa tình yêu cuồng nhiệt thì giấu sao được lửa tình, nên chuyện này rất nhanh được truyền rộng ra. Sau khi cha mẹ hai bên đã biết thì hai người cũng bắt đầu tự do qua lại.
"Vâng, em biết rồi, tối nay gặp nhé."
Lí Thi Mạn ngọt ngào cất máy điện thoại, nhìn cô bạn tốt đang hoang mang.
"Sao vậy, có vấn đề muốn hỏi tớ sao?" Hôm nay là thứ Ba, cô đến cô nhi viện dạy tiếng anh, vừa mới tan lớp, đang định về thì Hạ Nhĩ Bình gọi điện nói muốn cô hôm nay sang chỗ anh.
"Thi Mạn, cậu không là đã sống chung với Hạ Nhĩ Bình rồi đấy chứ?" Kể từ lúc cô ý công bố chuyện tình cảm, đến nay còn chưa được một tháng nha.
Cô cười cười, nụ cười ngọt ngào kèm theo một chút ngượng ngùng. "Không tính là ở chung, nhưng tớ sẽ sang chỗ anh ấy qua đêm." Anh ấy sống một mình ở nhà trọ, bởi bọn họ muốn có chỗ tiện qua lại.
"Hai người bọn cậu có phải là tiến triển qua nhanh rồi không?"
"Quá nhanh sao?" Lí Thi Mạn cũng biết rõ hai người phải yêu nhau bao lâu thì mới có thể sống chung được. "Cậu biết không? Cha tớ hôm qua đề nghị tổ chức đính hôn cho tớ và Nhĩ Bình đấy."
Cô còn nhớ rõ lúc thông báo việc mình và Nhĩ Bình yêu nhau cho cha biết, ông bị doạ cho nhảy dựng cả lên, vẫn còn hỏi lại là thật sao? Kết quả ngày hôm qua ông lại nói với cô, nếu cô và Nhĩ Bình là thật sự yêu nhau, thì có muốn đính hôn luôn không? Ông còn nói rằng đã cùng bác Hạ bàn bạc cả rồi.
"Đính hôn?" Phương Dung Chân quả thực không thể tưởng tượng được.
"Kỳ thật tớ cũng hiểu được là mọi việc diễn ra quá nhanh, cho nên tớ vẫn chưa trả lời cha." Đương nhiên là cô muốn bàn trước với Nhĩ Bình rồi mới có thể trả lời cha.
Cô không biết được liệu chuyện của mình và Nhĩ Bình như thế có phải là tiến triển quá nhanh không, nhưng mà, không biết tại sao, mỗi ngày cô đều rất muốn được nhìn thấy anh, một ngày không gặp thì sẽ cảm thấy rất muốn anh. Cô biết thực ra bản thân mình như vậy có nghĩa là đã thích anh ấy, chỉ muốn ngày ngày được ở bên anh.
Sau khi yêu anh, cô mới biết được mình và Nhĩ Bình hoá ra có rất nhiều điểm chung, như thế có phải giống như mọi người vẫn thường gọi là ăn nhịp với nhau không nhỉ? Bọn họ quả thật rất hợp.
Tuy rằng cảm thấy việc hai người được ở cùng một chỗ rất là thích, nhưng gần đây có rất nhiều lời đồn đãi không tốt về anh được truyền ra, bà chị họ thân thiết của cô còn đặc biệt gọi điện hỏi cô xem có phải thật sự là đã cùng với Nhĩ Bình yêu nhau hay không.
Có người nói Hạ Tuấn Bình bị buộc phải rời khỏi Bảo Lai, là do người con của bà vợ lẽ - Hạ Nhĩ Bình bày mưu hãm hại, sau đó hắn lại còn theo đuổi đối tượng kết hôn ban đầu của Hạ Tuấn Bình - chính là cô, mục đích là muốn kế thừa tập đoàn Bảo Lai, thuận tiện cũng thâu tóm luôn tập đoàn thực phẩm Long Hoa, người con thứ này muốn ra tay rồi.
Đương nhiên, cô không hề để ý tới mấy lời đồn đại này. Dù sao Hạ Tuấn Bình bị đuổi ra khỏi nhà thật ra là do cô bày trò, mà cô cùng Nhĩ Bình yêu nhau là do tự nhiên mà đến, như là chuyện gì phải đến thì đến thời cơ nó sẽ đến thôi, anh cũng không có đặc biệt cố ý theo đuổi cô.
Cô cảm thấy những lời đồn đại này đều là giả. Cũng như trước khi quen Nhĩ Bình, cô cũng nghe không ít lời đồn về anh, rằng anh là kẻ cao ngạo càn rỡ, không coi ai ra gì. Cái này chính là cây to đón gió thôi, có lẽ là có kẻ nào đó đố kỵ vì anh quá ưu tú cho nên mới cố ý vu khống hãm hại.
Chỉ là những gì mà chị họ nói thực sự khiến cô để tâm.
Chị họ cô khẳng định rằng Nhĩ Bình tiếp cận cô là do có kế hoạch từ trước, chứ không phải thật lòng yêu. Cha anh vì chuyện Hạ Tuấn Bình quyết định kết hôn với bạn gái mà tức giận, nên bây giờ Hạ Nhĩ Bình qua lại với cô là muốn làm cha vui lòng, để ông tuyển anh làm người nối nghiệp. Chứ nếu không thì trước kia giữa cô và anh chả có gì đáng nói, sao giờ đột nhiên lại yêu nhau?
Không biết có phải do thời gian tìm hiểu nhau của cô và Nhĩ Bình ngắn quá hay không, mặc dù cô đã không thèm để ý đến những lời đồn đãi, nhưng dù ít dù nhiều vẫn cứ bị ảnh hưởng, đã không muốn bận tâm nhưng lại cứ miên man suy nghĩ. Hơn nữa anh dường như cũng chưa từng nói qua là thích cô.
Anh không thật sự yêu cô sao? Bằng không thì vì sao lại chẳng nói yêu cô? Cô không biết tại sao bản thân lại để ý cái chuyện này làm gì, lại ngượng ngùng không dám mở miệng hỏi, bởi vì cảm giác cứ như là mình đang ép buộc anh phải nói điều đó. Bọn họ sống chung hoàn toàn không do bị ràng buộc, nếu thật sự không thích nhau thì sẽ không ở cùng nhau.
Tóm lại, cô muốn cùng anh vĩnh viễn bên nhau.
Bà chị họ vẫn có ý nghi hoặc, hy vọng cô có thể dẫn anh cùng đi tham dự tiệc sinh nhật vào tháng sau, để thử thăm dò xem anh ta có thật sự yêu cô hay không. Nhưng cô không muốn làm như vậy, và cũng không muốn nghe thêm những lời đồn đại.
Nhìn cô bạn vừa rồi còn cười ngọt ngào, giờ lại hơi nhíu mi, khiến cho Phương Dung Chân cảm thấy buồn bực. "Thi Mạn, làm sao vậy, là vì tớ vừa mới nói hai cậu yêu nhau quá nhanh sao? Cậu đừng để ý, đó chỉ là phản ứng tự nhiên thôi mà."
Bất kể người nào khi mà nghe đến việc ai đó vừa yêu được một tháng đã sống chung hoặc là đính hôn, thì đương nhiên sẽ rất là kinh ngạc, đặc biệt là Thi Mạn trước kia còn la hét rằng mình không có bạn trai, mình không muốn lập gia đình.
"Không phải do những điều cậu vừa nói đâu, tớ chỉ là đang nghĩ đến chuyện khác thôi." Không cần lại suy nghĩ lung tung nữa.
"Thi Mạn, khi hai người yêu nhau, chỉ có cậu và Hạ Nhĩ Bình mới biết rõ được tình cảm của nhau. Nếu hai cậu đã sớm quyết định lựa chọn nhau rồi, thì thời gian yêu nhau ngắn dài ra sao cũng không phải là điều quan trọng nữa đâu."
"Quyết định lựa chọn?"
"Tớ chưa nói với cậu một chuyện, đó là thật ra một thời gian trước gia đình bạn trai tớ cũng đưa ra đề nghị muốn cho bọn tớ đính hôn trước."
Truyện tình cảm Mĩ nữ dã thú - p9
Chuyện này Dung Chân chưa từng nói cho bất cứ ai, kể cả với viện trưởng, người vẫn thân thiết với cô như mẹ ruột.
"Thật sao? Sao trước kia chưa từng nghe thấy cậu nói tới chuyện này?"
"Tớ chưa từng nói với cậu, là bởi vì bạn trai tớ đã từ chối đề nghị này. Anh ấy biết tớ hiện tại công việc bề bộn, không có thời gian bàn đến hôn sự." Được bạn trai săn sóc như vậy lại làm cho cô cảm thấy uất ức. "Anh ấy nói rằng, ngay từ lần đầu tiên nhìn vào mắt tớ, anh cũng đã quyết là sẽ chọn tớ." Đính hôn hoặc kết hôn chẳng qua chính là một hình thức mà hai người có thể được ở bên nhau mãi mãi.
Lí Thi Mạn không hiểu mấy những gì cô bạn tốt nói. Khi cha cô đưa ra ý kiến muốn hai người đính hôn, tuy rằng cô không trả lời ngay, nhưng kỳ thật là trong lòng đang vui sướng nhảy nhót, như vậy có được tính là quyết định lựa chọn rồi không? Cô thậm chí còn cảm thấy rằng nếu ai đó muốn ngày mai bọn họ phải kết hôn thì cô cũng sẽ gật đầu ngay.
Nhưng Nhĩ Bình thì sao? Anh có cùng ý nghĩ như vậy không?
Có lẽ là do quá để ý lời nói của người bạn tốt, lại cũng có thể do cô thật sự muốn biết liệu Hạ Nhĩ Bình có cùng ý nghĩ với mình hay không, cho nên lúc đến nhà trọ của anh, ngồi ăn mỳ anh nấu cho, cô cố ý nhắc tới chuyện đính hôn.
"Nhĩ Bình, anh có biết không, cha em hôm qua hỏi xem em có muốn đính hôn trước với anh hay không?"
Nguồn truyện hay: Doc truyen online
Tìm kiếm : ...