Tiểu thuyết: Thương Ly - Tuyết Linh Chi - chương 1

Đăng lúc 23:12 bởi Unknown
Tiểu thuyết: Thương Ly - Tuyết Linh Chi - chương 1
Giới Thiệu
Nàng xuất thân từ một gia đình quý tộc sa sút, mồ côi cha mẹ, không thế lực, không tài sản, luôn ăm ắp những mộng tưởng về một tấm chồng hoàn hảo, quyền thế, giàu sang.

Tĩnh Hiên chính là mẫu người như vậy.



Y ngự trị trên giai tầng cao quý nhất của xã hội, đã quá chán chường với phù phiếm vinh hoa, y mong mỏi một bạn đời chu đáo chân tình, một bóng hình êm ái có thể xoa dịu mình khỏi những ưu phiền thế tục.

Mỹ Ly không phải mẫu người như vậy.

Để thoát sự đeo bám của nàng, y đã đổ dầu vào lửa, bắt nàng chôn vùi tuổi xuân trong cảnh giam cầm suốt ba năm ròng rã, biến nàng từ một thiếu nữ ngây thơ mơ mộng thành một phụ nữ bi quan tuyệt vọng. Đã hết tin tưởng vào nhân tình thế thái, nàng thu mình lại, đối diện với người đời bằng vẻ cam chịu nhẫn nhục. Đã hết ước mong về hạnh phúc, nàng tự nhủ, miễn còn có người bằng lòng thu nhận, cho nàng bến đỗ, nàng sẽ dâng tặng người đó trọn vẹn sự nhu mì và tận tụy của mình.

Tĩnh Hiên nhận ra, Mỹ Ly bây giờ chính là mẫu hình y ao ước.

Mỹ Ly nghiệm ra, đừng bao giờ nên trông đợi gì ở Tĩnh Hiên.

Cuộc đảo chiều ngang trái của tình cảm, bắt đầu nhen nhóm như một cơn bệnh nan y...


Thương Ly vừa được chuyển thể thành bộ phim truyền hình dài 35 tập, nhan đề Khuynh thành tuyệt luyến, lên sóng tại Trung Quốc vào tháng Bảy năm 2012.

Phim có sự góp mặt của người đẹp không tuổi Phan Nghinh Tử, tân Hoàn Châu Cách Cách Lý Thạnh và đại tiểu sinh Hà Thạnh Minh.
Chương 1: Mỉm cười

Thanh triều.

Năm Khang Hy thứ hai mươi ba.

Mỹ Ly quỳ trên thềm đá hán bạch ngọc trước Từ Ninh cung, đầu cúi gằm. Trời âm u tựa hồ sắp mưa, bầu không khí ẩm ướt, nhưng hoa trong vườn thì lại tươi thắm khác thường.

Nàng rụt rè hít một hơi. Thơm quá! Đã hai năm ròng nàng không được thưởng thức hoa. Ở An Ninh điện đổ nát thê lương chỉ có toàn cỏ dại và bồ công anh tẻ nhạt, vào tiết xuân ấm áp, nàng thích gom những đóa bồ công anh hình cầu, ngồi trên thềm đá tróc lở trước điện mà thổi từng bông một, những tán dù nhỏ ấy liền nương làn gió dịu dàng bay đi. Tự do!

Cầm lòng không đậu, nàng đảo mắt ngắm những sắc màu diễm lệ kia. Hoa lá đẹp đẽ và cả Từ Ninh cung nguy nga trước mặt đều có phần xa lạ với nàng, như thể lần gần nhất nhìn thấy chúng cũng là chuyện từ kiếp trước.

Sắp cụp mắt về, nàng vô tình nhận ra bốn thị nữ đứng trước cửa cung đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái. Nàng thoáng mỉm cười với họ, quả nhiên họ đều ngó lảng. Hai năm nay, nàng đã quen rồi, quen với những ánh mắt khinh thường, đồng thời học được cách biểu lộ cảm kích trước sự thương hại. Cảm kích sự thương hại… thật ra là một chuyện rất khó khăn, nhưng khi nàng có thể tủm tỉm đón nhận ánh mắt thương hại của kẻ khác thì người thấy lúng túng đã không phải là nàng nữa rồi.

Có tiếng cười khe khẽ, mấy người đàn bà bước ra khỏi Từ Ninh cung. Người tiễn chân họ là đại cô cô Ngọc An, hầu cận của thái hoàng thái hậu, đủ thấy địa vị của họ không phải tầm thường.

Mấy đôi giày đế bồn tinh xảo dừng lại bên nàng một thoáng rồi đi tiếp, Mỹ Ly nghe thấy một giọng nói dịu trẻ trung hỏi khẽ: “Cô ta chính là Cách Cách thảm hại từng cưỡi ngựa giẫm chết người đấy phải không?”

“Ừ.” Người trả lời hẳn là ngạch nương của cô nàng. Dù sao cũng thuộc dạng từng trải, bà ta chỉ đáp cộc lốc một tiếng như thế rồi thúc giục: “Ra ngoài hẵng nói.”

Cách Cách thảm hại?

Nói rất chính xác. Mỹ Ly nhếch môi, nàng thật thảm hại, nhưng không phải do vụ cưỡi ngựa đâm chết người giữa phố. Từ khi a mã ngạch nương qua đời và gia sản lọt cả vào tay cữu cữu, nàng đã thường xuyên nếm mùi thảm hại rồi.

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN

CHUYÊN MỤC GAME MOBILE OFFLINE

TRANG CHỦ


GAME MOBILE OFFLINE


TIN TỨC